Mình tự nhận mình là một cô bé ngoan. Mình tôn trọng và vâng lời người lớn. Điều đó phần nào được chứng minh là bạn sẽ không bao giờ thấy mình nói trống không với bất kỳ ai hơn tuổi mình dù chỉ là hơn 1 tuổi.
Tuy nhiên, “ngoan” mình muốn nói ở đây không phải là việc tôn trọng người lớn hay nói năng lễ phép mà là việc mình bị “vâng lời quá đà”. Điều này ảnh hưởng tới mình rất nhiều mà mãi đến sau này mình mới nhận ra.
Từ lúc nhỏ, mình đã học trong một nền giáo dục “cô bảo, trò nghe theo và không ý kiến”. Việc không được đưa ra quan điểm cá nhân này dần khiến mọi người lớn hơn mình nói gì mình cũng nghe và răm rắp làm theo mà cũng chả biết phù hợp hay không, nên hay không. Việc cứ “được bảo và nghiêm túc chấp hành” này khiến mình thui chột dần khả năng phân tích vấn đề. Mình sẽ không hề hà suy nghĩ cách giải quyết khác nếu bạn đã đưa cho mình 1 option và bảo mình “làm đi”.
Nhưng hoạt động ngoại khóa đã làm cho mình thay đổi rất nhiều. Các hoạt động ngoại khóa mình tham gia đều “trao quyền” cho các bạn trẻ nói lên tiếng nói của mình. Thời gian đầu, mình rất rất là không quen. Mình đã từng ngồi khóc trước màn hình laptop 1 phần vì stress khi áp lực và các bạn khác quá giỏi, 1 phần vì các bạn dám đưa ra mọi quan điểm của bản thân, còn mình chỉ là “listener” – có ý kiến nhưng không hề dám lên tiếng.
Hiện tại, mình tự tin khi nói mình dám đưa ra quan điểm của bản thân về những gì mình suy nghĩ trước 1 nhóm hoặc thậm chí là chỗ đông người. Mình rất vui vì điều đó. Bây giờ nếu như bạn “quăng” cho mình một cách giải quyết cho 1 vấn đề nào đó. Mình sẽ suy nghĩ, mình sẽ đưa ra quan điểm của bản thân nếu nó có cách giải quyết nào tốt hơn.
Mình đã bớt vâng lời người lớn, bớt gọi dạ bảo vâng rồi. Vậy còn bạn, bạn thì sao?
Thực sự rất mong những bậc cha mẹ và những người làm công việc giảng dạy hãy khuyến khích cho trẻ được nói lên suy nghĩ, quan điểm của bản thân. Vì việc “gọi dạ bảo vâng” từ người lớn với trẻ rất giống với việc chúng ta ngồi viết code rồi để robot tự làm theo. Đúng rồi đó, chỉ “máy móc” mới làm theo đúng 100% những gì được đưa ra.
Vậy thì bạn có muốn để con bạn, học trò của bạn trở thành những con rô bốt?
Chúng sẽ thế nào nếu thiếu đi những coder?
Không gì cả.