~ Xin lỗi anh ~
“Tại sao anh tốt thế ạ?” – Câu nói luôn văng vẳng trong suy nghĩ của tôi nhưng tôi chưa bao giờ dám nói, thậm chí chưa bao giờ dám nhắn tin bày tỏ suy nghĩ của mình với anh – Anh Nguyễn Trí Hiếu, người có kỹ năng lãnh đạo đỉnh nhất tôi từng biết, cũng là mentor đầu tiên trong cuộc đời của tôi.
TÔI GẶP ANH THÔNG QUA NHỮNG TRANG SÁCH
Cuộc đời tôi bắt đầu từ những trang sách – nơi dạy tôi moi thứ tôi nên làm trong tuổi trẻ của mình: tôi nên suy nghĩ, hành động thế nào, cư xử ra sao. Những điều này tôi được học lần đầu tiên thông qua cuốn sách “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?“
Qua bao nhiêu quyển sách đã đọc, thay vì càng làm bạn hoang mang & sợ hãi về tương lai phía trước, cuốn sách đó vẫn mãi là cuốn sách hướng dẫn những HÀNH ĐỘNG CỤ THỂ để bạn có thể tự hành động. Tôi cũng may mắn là người HÀNH ĐỘNG, tôi làm những gì trong cuốn sách đó hướng dẫn. Dù chỉ là sau 2 năm sau khi đã đọc lại lần 2 quyển sách đó, nhưng nó vẫn làm cho cuộc đời tôi như bước sang trang mới, trang sách tôi luôn muốn sống.
Trong cuốn sách có gợi ý là nếu muốn luyện Tiếng Anh thì nên thử tham gia Câu lạc bộ Hanoi Speakers Toastmasters. Tôi đã đến đó vào một ngày mưa rất to và tôi đã gặp anh ở đó. Sau ba buổi sinh hoạt với vai trò là khách, tôi đăng ký làm thành viên của câu lạc bộ và được anh làm mentor đó là vào năm 2019.
Từ việc tiếp tực đọc sách hết năm 2019 và được anh hướng dẫn, tôi đi ra vùng an toàn của bản thân. Tôi tham gia nhiều hoạt động hơn, thách thức bản thân nhiều hơn. Và rồi, tôi bị cuốn vào vòng xoáy đó, tôi tham gia rất nhiều. Vì vậy, để có thời gian cho việc hoạt động ngoại khóa, tôi không còn đọc sách nhiều như trước (hay nói thẳng ra là cả năm 2020 tôi không hề đọc một cuốn sách nào). Tôi dần mất đi “người” nói với tôi rằng tôi phải hành động thế nào, cư xử thế nào cho đúng. Và tồi tệ hơn, tôi dần quên đi những bài học cuộc sống mà tôi đã được học. Vì vậy, tôi cứ thế cuốn theo sự “xa hoa” mà các cuộc thi, các giải thưởng đem lại và gây ra nhiều lỗi lầm, trong đó có lỗi lầm với anh, người đóng vai trò quan trọng trong những năm tháng thanh xuân của tôi.
ANH LÀ NGƯỜI CÓ SỨC MẠNH VÔ CÙNG LỚN
Tôi – một con bé không quá khi được gọi là thất bại thảm hại trong những năm tháng 2017- đầu 2019.
Sau khi tốt nghiệp THPT – thời điểm mà tôi học như con điên nhưng thiếu định hướng, tôi như được thoát ra khỏi cuộc sống đi học, về nhà, đi học, về nhà. Tôi tự thêm hoạt động “vui chơi” vào lịch của mình. Những ngày tháng sống thiếu định hướng, tôi lao vào những cuộc vui chơi thâu đêm khi về nhà vào những buổi sáng, tiệc tùng vô nghĩa. Tôi trông … thật thảm hại.
Một trong hai chuyên ngành của tôi là Sư Phạm Vật Lý. Khi học môn này, chúng ta sẽ biết rằng ma sát nghỉ là ma sát rất lớn, lớn nhất trong các loại ma sát còn lại, nhưng nếu dùng lực để thắng được ma sát này thì vật sẽ bắt đầu dịch chuyển. Nó giống như việc bạn đẩy một tảng đá xuống dốc. Lực bạn đẩy sẽ phải lớn nhất khi vật bắt đầu di chuyển, và đến khi thắng được nó rồi thì bạn sẽ không cần làm gì nữa, nó sẽ tự đi.
Nếu ví những năm tháng trước đây của tôi là ma sát cản tôi di chuyển và tiến lên phía trước thì anh chính là người dùng sức lực của mình thắng được ma sát nghỉ đó. Anh đã thắng được “sức ì” trong con người tôi- điều mà không ai có thể làm được.
Anh thật sự có một sức mạnh to lớn!
Mentor của mình là người đeo chiếc khẩu trang cờ Việt Nam đó
ANH LÀ NGƯỜI CHO TÔI MỘT “CÚ TÁT”
Sau khi đã thắng được “sức ì” của tôi, giờ tôi đã có thể tự di chuyển và tự vẽ nên cuộc sống của mình. Tuy nhiên, tôi đã “bay bổng” bên ngoài quá mà dẫn không trân trọng những thứ thân thuộc.
Vào ngày 19/04, tôi tâm sự với anh về việc tôi được Top 5 chương trình Đại sứ Môi trường, Top 9 dự án sáng kiến và tôi cũng đang muốn apply Chevening Vietnam Career Mentoring.
Anh đã “tát” một cái thật đau vào mặt tôi và nói rằng
“Giờ đừng kể mấy cái kia làm gì. Cái basic nói ra còn chưa làm được, mất chữ TÍN. Chả hiểu thành tích cao siêu để làm gì. Chắc diễn giả empower là người quen nên bị coi thường, hứa hẹn mãi a chán & thất vọng lắm rồi.
Điều này khiến a cân nhắc có nên làm việc với e sau này? Sau cùng cảm giác là chán, thất vọng, 0 uy tín, thiếu trách nhiệm.
Nếu làm được thì hãy nói. Đừng hẹn hết ngày này đến ngày khác rồi bảo thứ 7 em đưa. Đừng coi người khác như trò đùa & làm giảm giá trị lời nói & chữ tín của mình nhé.“
Điều có khiến tôi phải suy nghĩ 3 hôm về cách mình đang hành xử.
Em xin lỗi anh Hiếu nhiều nhé. Thật sự, em vẫn coi trọng và đặt tâm huyết vào những thứ nhỏ nhặt, basic – điều em đang làm và tạo được ấn tượng tốt ở công ty. Nhưng em đang mải mê, đang bay bổng ở ngoài, em đã không trân trọng những thứ thân thuộc nhất (trong đó có Hanoi Speakers Toastmasters – Anh chị rất nice đến mức mà em đã xếp thứ tự ưu tiên là cuối cùng trong những hoạt động thường ngày của em). Em đã dần coi anh thành một người luôn sát cánh bên em, luôn hỗ trợ em, và luôn có mặt mỗi khi em cần (như anh trai vậy) nên em đã coi anh luôn ở đó một cách vô thức. Những thứ thân thuộc như vậy thường chúng ta không bao giờ sợ mất đi, và em cũng đang làm vậy với anh. Em đã không coi trọng lời nói của mình. Em đã thấy “anh Hiếu tặng lúc nào chả được” một cách vô thức mà em không nhận ra.
Em không thể hy vọng anh sẽ tin lời em nói trong tương lai nữa và cũng không nghĩ sẽ có thể hợp tác với anh vì chữ tín của em với anh đã mất. Em chỉ hy vọng em có thể nhìn nhận sự thay đổi của em và cho em một cơ hội để em có thể tiếp tục làm mentee của anh. Em muốn làm mentee của anh từ giờ đến tận sau này!
Anh Hiếu ơi, em xin lỗi anh!