Các bài post thường sẽ là suy nghĩ của mình trải qua một khoảng thời gian suy nghĩ và trải nghiệm.
Nhưng bài post này thật khác …… nó là những gì mình trải qua trong vòng một ngày!
TÔI CHỈ LÀ MỘT KẺ ĐIÊN!
Đó là dậy sớm lúc 04:30 ngày 17/04 ngồi viết post cho page Hội Cựu học sinh THPT Thường Tín.
Thật sự, đằng sau lưng sẽ có những câu nói khi mình làm việc đó “rảnh thế”, “không có việc gì làm”, “là việc đó chả hiểu để làm gì” …. Đôi khi cũng muốn bỏ cuộc vì không thấy tương tác. Dù mình đã dành rất nhiều thời gian cho nó – thời gian mình có thể ngồi đọc sách, xem phim, đánh đàn, dành thời gian cho bản thân. Nhưng mình vẫn làm. Vì mình nghĩ không là mình thì sẽ là ai? Mình có muốn những học sinh – mình 4 năm về trước – lạc lối và không tìm ra lối thoát?
Và nhờ làm việc tại Global Leaders – Crestcom Vietnam mới có cơ hội học về kỹ năng Story Telling. Trong bài giảng có video về video quảng cáo của Apple “Here’s to the crazy ones”, mình thấy nó như đang nói chính bản thân mình trong việc lập fanpage đó.
“Bởi vì chỉ có những kẻ điên mới tới mức nghĩ rằng mình có thể thay đổi thế giới, là những người có khả năng thực hiện được công việc vĩ đại đó”.
LÀM VIỆC VỚI NHỮNG NGƯỜI TRÁCH NHIỆM THẬT THÍCH!
08:30 ngày 17/04
Ngày sẽ quyết định xem 10 dự án từ trong đó có The GREEN Closet chúng mình ai sẽ là đội chiến thắng.
Tất cả 4 đứa đều bận, nhưng với ựu hỗ trợ lẫn nhau, mỗi đứa một việc để việc thuyết trình Online diễn ra suôn sẻ nhất.
Đội mình nằm trong top 5 thôi, nhưng mình vẫn vui vì ý tưởng của các bạn rất hay, và vì đội nhất thực sự xứng đáng. Và vì, mình có nhiều hưn sau một dự án. Đó là những người bạn “cùng bộ lạc”.
CON NGƯỜI KHÔNG PHẢI ĐANG SỬ DỤNG MẠNG XÃ HỘI
12:30 ngày 17/04
Sau khi đã post bài đăng trên Hội Cựu học sinh THPT Thường Tín, mình vẫn buồn. Bởi vì một video vui vui, nhộn nhộn, không kế hoạch trong 2 phút thì lại được lượt tương tác, chia sẻ nhiều đáng kể so với những bài viết “giá trị” mà mình ngồi đọc tài liệu tiếng anh gần tiếng, design và viết bài gần tiếng.
Liệu rằng con người có sử dụng mạng xã hội hay chỉ đang bị mạng xã hội sử dụng? Tại sao không lên đó tìm kiếm các thông tin, các cơ hội cho bản thân, mà chỉ để giải trí, chỉ để quên đi thời gian để có cuộc đối thoại với chính bản thân mình?
LEADERS KHÔNG PHẢI CHỈ LÀ NGƯỜI DẪN DẮT NGƯỜI KHÁC!
12:45 ngày 17/04
Lái chiếc xe đã có nhiều bùn đất, tôi đi đến trường THPT Thường Tín với chiếc áo mưa bộ đủ để không làm ướt bản thân trong thời thiết mưa bão thế này.
Trên đường đi, tôi có nhiều suy nghĩ, nhưng tôi không còn ám ảnh bởi câu nói “rảnh thế” của người khác nữa. Tôi cứ đi, vì tôi biết việc tôi làm lúc nãy sẽ đem lại nhiều giá trị cho các bạn trẻ như tôi sau này, cho quê hương tôi.
Lãnh đạo là dẫn dắt người khác ư? Chưa đủ.
Lãnh đạo là người dám đứng ra để tạo ra sự thay đổi và truyền cảm hứng cho những người khác. Và tôi tự hào rằng tôi đang làm được việc đó.
LIỆU RẰNG CHÚNG TA CÓ ĐANG QUÁ CÔ ĐƠN?
Cuộc sống này có quá nhiều thứ khiến ta dần mất đi sự kết nối với nhau: điện thoại, ship đồ … Vì vậy mối quan hệ cũng trở nên hiếm hoi.
Có lẽ vì vậy nên chúng ta ngày càng cô đơn?
Vì vậy nên chúng ta cần một người tâm sự về những chuyện xảy ra trong ngày, cần ai đó nói “đừng khóc nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi”?
Cõ lẽ vì vậy, vì cô đơn nên con người ta sẽ muốn “thử xem nào” với những người họ chỉ cảm thấy “so so”.
Bản thân mình tự nhận thấy là mình sẽ không in a relationship nếu không thích chỉ vì cần một người để nũng nịu, một người tâm sự, nâng niu.
Vì vậy mình rất khó tha thứ cho những người như vậy, coi thường cảm xúc người khác, lấy đó làm trò vui, trò tiêu khiển, thả thính mọi cô gái rồi cô nào đớp thì lựa cô nào “phù hợp” nhất.
Và rồi hôm nay biết anh ý đã có người yêu!
THIÊN THỜI ĐỊA LỢI NHÂN HÒA
19:00 ngày 17/04
Thiên thời địa lợi nhân hòa…
Thiên thời địa lợi nhân hòa…
Thiên thời địa lợi nhân hòa…
Câu nói được bố tôi nói đi nói lại trong những bài học cuộc sống bố nhắn nhủ từng chút một trên bàn ăn vào các buổi tối.
Tôi cũng biết vậy nhưng với trải nghiệm của tôi, tôi chưa thực sự thấy ý nghĩa của câu nói đó cho đến hôm nay.
Tôi có ý tưởng cho dự án EMpower mùa 2 từ những ngày trước Tết (tháng 2 Dương Lịch) và tôi đã làm slides cho proposal của mình xuyên những ngày Tết và không có thời gian nghỉ ngơi (thậm chí vừa xem Táo Quân, vừa làm) để app vào 2 Quỹ đang tài trợ fund. Tôi vẫn kịp thời gian làm sau Tết (và nói thật là nó không quá gấp vì deadline 15/03 và 31/03) nhưng tôi muốn làm xong trong Tết vì sau Tết tôi rất bạn việc Công ty, học thêm, học trên trường, Thực tập và dự án The GREEN Closet.
Nhưng rồi, tôi đã làm không kịp để nộp.
Và rồi tôi thấy Quỹ SonTa đang tổ chức cuộc thi Sáng kiến khắc phục hậu quả COVID, và tôi thấy thực sự EMpower hợp với Quỹ này hơn tất cả. Nên tôi có ý định apply nó dù nó chỉ là trao giải cho người chiến thắng. Nhưng tôi muốn thắng để lấy fund tổ chức dự án thay vì lấy tiền cho bản thân mình.
Nhưng rồi, tôi lại quá bận, tôi là lỡ….
Dù tôi biết thực sự EMpower rất rất hợp với Quỹ này.
Nhưng rồi SonTa Foundation extended deadline thêm 1 tuần nữa.
“When you want something, all the universe conspires in helping you to achieve it“
Câu nói đó văng vẳng bên tai khi tôi đọc post đó. Tôi nghĩ rằng chắc chắn tôi phải hoàn thiện để nộp. Và rồi, hôm nay tôi nhận được email rằng tôi đã qua vòng sơ loại!
TIẾNG ANH KHÔNG PHẢI LÀ RÀO CẢN, ĐÓ LÀ SỰ KẾT NỐI!
21:00 ngày 17/04
Mẹ mình bị tai nạn bởi một cô Philippines.
Alo Lương à?
Vâng con đây.
Xuống đình nhé, có cô Philippines đâm vào mẹ mày đang không hiểu cô ý nói gì.
Phi xe máy với tâm trạng hơi lo sợ, tôi đi xuống đình và hòa vào đám đông. Mẹ tôi ngồi đó ôm đầu còn bố tôi đang nối chuyện gì đó.
Tôi nhìn thấy chị Phillipines. Với gương mặt lo lắng, sợ hãi, chị đang nói chuyện với ai đó.
Tôi nói chuyện với chị, tôi hỏi chuyện gì xảy ra vì tôi được bố luôn dặn là “nghe thì nghe từ hai phía, không được nghe từ một phía”. Chị kể cho tôi nghe, ánh mắt và giong điệu của chị toát ra sự hối hận. Tôi nhìn mẹ và cầu chúc mội thứ không sao, để cô gái 25 tuổi đứng trước mặt tôi sẽ có ấn tượng không tốt với người Việt Nam, để cô ấy không ôm nỗi hối hận về sau, và để một tình bạn tồn tại giữa Philippines và Việt Nam.
Chúng tôi nói chuyện và đưa ra quyết định là đi cùng nhau lên bệnh viện khám luôn. Ánh mắt chị ý ánh lên tia hi vọng khi tôi hỏi “Do you need me to go with you?” “Of course” she said.
Sau khi chụp xong, mẹ tôi không sao cả, ai cũng vui vì điều đó. Tôi cảm ơn vì ông Trời đã giúp mẹ tôi không sao.
Ngôn ngữ làm gia tăng khoảng cách giữa các con người, nhưng cũng là cầu nối của họ.
YÊU XA KHÓ THẾ NÀO?
00:03 ngày 18/04
Đó là khi hôm nay là một ngày thật tuyệt của chàng trai thì là một ngày không thể tồi tệ hơn với cô gái và đôi khi cô còn quá mệt mỏi để chia sẻ về nó. Khoảng cách của hai người phải chăng là xa về địa lý