Bài viết có chứa hình ảnh về vết thương, các bạn cân nhắc khi xem và đọc nhé!
Xin chào, tớ là ngón chân cái của bạn Lương, các bạn có thể gọi tớ là Big Big Big Toe vì tớ siêu to khổng lồ luôn ^^.
Chuyện cũng chả có gì, dạo này bác não hay truyền thông tin cho toàn bộ cơ thể là cô bé Lương đang không ổn định về tinh thần, và ngày hôm nay là một trong số đó. Vì vậy nên cô bé Lương không có đi ngủ sớm và làm chúng tớ mệt mỏi thêm chút nữa vì muốn bác tay ngồi đánh đánh gõ gõ về “tình trạng sức khỏe” của tớ trong năm 2020 đây. Haizz
Chuyện là, năm 2020, tớ có cuộc “tiểu phẫu” nhỏ ở chân.
Chuyện bắt đầu vào những ngày tháng 8, vì cô bé Lương không đi đứng cẩn thận nên đã có một cái “dị vật” găm vào tớ. Giai đoạn đó, tớ thương cô ý lắm, bởi vì cô ý đang trong thời gian kiểm tra cuối kỳ – thời gian mà cô ý luôn luôn chả có thể nghĩ được gì ngoài việc thi cử ra. Lúc đó, tớ nhớ là thời gian cô ý phỏng vấn để trở thành 1 trong 24 mentee của dự án FemaLEAD. Tối hôm trước phỏng vấn, cô bé Lương ngồi chuẩn bị đồ mai mặc gì, trả lời những câu hỏi mẫu trước, câu hỏi dành cho ban giám khảo. Dù chăm lo như vậy nhưng cô vẫn chăm lo cho tớ đấy chứ, cô đã nhờ em cùng phòng gẩy “dị vật” ra khỏi tớ nhưng không thành công. Hic.
Khoảng thời gian đó tớ thương cô bé Lương lắm, hôm đó đi phỏng vấn cô còn phải xin phỏng vấn trước để còn phi về trường để còn có thể vào thi. Các bạn không thể hiểu được cảm giác mà bác não truyền cho tớ đâu. Cảm giác sợ đến tột độ khi mà môn đó là môn cô Lương phải học lại, nếu không qua lần này thì rất có thể cô ý phải ra trường muộn 2 năm so với bạn bè cùng trang lứa. Và thực ra, điều thực sự làm cô ý sợ là cô ý chưa ôn bài 1 chút nào để đi thi. Cô bé Lương phỏng vấn xong, phi về trường là 11 giờ trưa, cô ngồi Circle K học bài với bạn 2 tiếng trước khi 1h vào lớp thi.
Vì cô cố gắng như vậy nên là tớ không dám kêu đau, tớ nín nhịn chịu đựng một mình. Nhưng tớ vẫn ra dấu hiệu để cho cô ý biết là tớ “đang có vấn đề” bằng cách nổi 1 bọng nước to đùng ở chỗ “dị vật”. Tuy nhiên, tớ đã bị thất vọng bởi vì cô bé Lương sống QUÁ VỘI VÃ.
Sau khoảng thời gian “chịu đựng” và “ra dấu hiệu” bằng cách nổi bọng nước được 3 tuần, tớ bắt đầu không thể chịu đựng được nữa rồi. Tớ có kêu với bác não để bác ý báo với cô bé Lương. Cô ý bắt đầu biết đau rồi. Tình hình có vẻ khả quan hơn với tớ rồi ^^.
Cô đã cố gắng gẩy ra lần 2 nhưng tình hình có vẻ không ổn, cái “dị vật” đó đã lún sâu vào tớ khiến nó không thể bị tách ra khỏi tớ nữa rồi. Nó đang dần trở thành một phần của tớ, một phần của cô Lương – điều tớ không hề thích một tẹo nào.
Sau đó, bác não đã an ủi tớ bằng cách bảo bác miệng nói chuyện với mẹ cô bé Lương nhờ trợ giúp. Đó chính thức bắt đầu HÀNH TRÌNH ĐAU ĐỚN của tớ.
Mẹ cô bé Lương đã lấy kim chọc chọc vào tớ để lấy “dị vật” khốn khiếp ý ra, nhưng không lấy ra được nữa rồi. Lần đầu tớ thấy mẹ bó tay với điều gì đó. Lúc đó, tớ chỉ cầu mong không có chuyện gì tồi tệ xảy ra với tớ và với cô Lương.
Haizz, cái gì đến thì cũng phải đến, bố cô Lương đã dẫn cô đi cắt “dị vật” đó đi. Thật ra là cắt cả 1 phần của tớ đi vì con nhỏ “dị vật” kia đã bám vào tớ, trở thành một phần của tớ nên là phải cắt 1 phần của tớ đi. Huhu lúc ý tớ cũng ghét cô bé Lương lắm luôn.
Tớ cũng suy nghĩ tích cực dần, rằng bôi thuốc, uống thuốc rồi sẽ bớt đau, cắt đi rồi thì sẽ lành thôi. Chịu đau giai đoạn đầu rồi mọi việc sẽ ổn thôi.
Mọi việc ban đầu rất suôn sẻ cho đến ngày mà cô bé Lương sắp có chuyến educational fully-funded trip đầu tiên trong đời. Cô đã bỏ tất cả để đi chuyến đi đó. Cô đã bỏ cả dịp chụp ảnh kỷ yếu của cô bạn thân đại học, và bỏ cả tớ.
Trước chuyến đi 1 hôm, cô đã đi cắt chỉ vì đã đến hạn bác sĩ hẹn đi cắt. Tớ nhỡ mãi hình ảnh cô bé Lương thẫn thờ khi mà bác sĩ dặn là sau khi cắt thì tránh đi lại nhiều – điều không thể đối với chuyến đi đầu đời của cô. Tớ luôn ủng hộ cô trong mọi chuyện vì tớ biết là tớ sinh ra là để giúp cô bước đi, giúp cô tiến gần hơn tới mục tiêu và ước mơ đời mình nên tớ không có già là lạ khi cô quyết định vẫn đi. Tớ chỉ mong cô sẽ hạn chế đi lại để tớ mau lành và không có chuyện gì xảy ra với tớ và cô bé Lương.
Đúng như tớ kỳ vọng, cô Lương đi đứng rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, điều đó làm tớ rất vui ^^.
Tuy nhiên không vui được bao lâu, chỉ 1 buổi chiều sau khi cắt chỉ, chỉ vì muốn giúp cô bạn đi cùng đoàn có khẩu trang để đeo để đỡ say xe. Cô bé Lương cảm giác là đã đến cuối ngày rồi, đã đến lúc tớ sắp không chịu nổi rồi nên cô định nói với bạn là “Hay cậu xuống lấy đi được không? Chân tớ đang đau, tớ không đi được”, nhưng rồi cô lại thôi vì chỉ muốn lấy hộ bạn.
Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến, vì cố gắng cả ngày, nên giờ chỉ thêm vài bước chân, 2 miếng thịt được khâu bằng chỉ trước đây của tớ đã tách ra làm đôi. Tớ nhớ mãi tiếng kêu đó, tiếng kêu của cô Lương, tiếng kêu của tớ.
Tớ rất ghét cô Lương cả buổi tối hôm đó. Việc đi đến tận đây, làm những việc này có cần thiết đến thế không? Có quan trọng như thế không? Có quan trọng hơn cả tớ không?
Sự giận dữ đó cũng chỉ tồi tại được đến hết tối hôm đó khi mà sáng hôm sau, tớ thấy cô Lương phải đi đôi tổ ong cao su của nhà khách để đi tham gia chương trình. Tớ mới nhận ra là tớ cũng là cô ý, cô ý cũng là tớ. Nếu như không tham gia vào chương trình – cơ hội khó thế này, liệu sau này cô ý- hay tớ có hối hận hơn cả việc đau đớn tức thời này không? Câu trả lời là có.
Và rồi tớ cũng học cách chấp nhận vết thương này và cùng cô Lương đi tới cuối chương trình.
Mọi vết thương đều có thể lành lại – và tớ cũng vậy
Bây giờ tớ đã lành rồi. Điều mà tớ vui hơn cả là cô bé Lương làm được rất nhiều thứ hay ho trên đôi chân “không còn như xưa” trong năm 2020.
Bây giờ, trên mỗi bước đi tớ luôn là điều nhắc nhở cô bé Lương phải chăm sóc cơ thể, chăm sóc bản thân mình tốt hơn. Và tớ hạnh phúc về điều đó.
Trên mỗi hành trình của cuộc đời, dù SỐNG VỘI VÃ thế nào, hãy dành một chút thời gian để chăm sóc bản thân mình nhé.