Sáng kiến thủ lĩnh trẻ Đông Nam Á (Young Southeast Asian Leaders Initiative – YSEALI) là chương trình trao đổi 5 tuần tới Mỹ được đài thọ toàn phần bởi Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ nhằm nâng cao năng lực lãnh đạo của thanh niên trong khu vực, tăng cường mối quan hệ giữa Hoa Kỳ và Đông Nam Á, và nuôi dưỡng một cộng đồng các nhà lãnh đạo làm việc xuyên biên giới để giải quyết các vấn đề chung.
Bài viết này được mình hồi tưởng, ghi lại và hoàn thành khi mình về Việt Nam. Cùng xem hành trình này đã thay đổi góc nhìn của mình thế nào nhé.
Khi tham gia sự kiện Area V2 Contest của Toastmasters Area V2 (gồm 5 câu lạc bộ Toastmasters khác nhau: Hanoi Speakers Toastmasters, Hanoi Toastmasters, Hanoi Xplorers Toastmasters, Eso Toastmasters, và English Teacher Toastmaster), mình tham gia với vai trò là thành viên trong ban tổ chức. Ngồi dưới sân khấu, mình ngồi khóc khi nghe bài speech “You’re not alone” của chị Jen Vu Huong. Một lần nữa, mình ngồi khóc giữa đám đông và cũng tự lau nước mắt cho bản thân. Tại sao mình lại cảm thấy kết nối với bài thuyết trình này như vậy?
Trong suốt khoảng thời gian từ những lúc cấp 2, mình thấy bản thân luôn có một mình. Mình không thực sự có ai để chia sẻ mọi thứ. Khi mình gặp khó khăn, mình sẽ cố gắng xoay xở ngay tại đó thay vì liên hệ với ai. Mình nhớ lại thời gian khi bị bạo lực học đường từ cấp 2 bởi các bạn nam, mình nhận ra rằng chỉ có chính mình mới bảo vệ được bản thân mình, chính mình phải là người cất lên tiếng nói rằng người khác đã đi quá giới hạn. Là một người mê các công chúa Disney, nếu lúc đó mà có 1 bạn nam đứng lên bảo vệ mình, ngăn cản các bạn khác, hoặc ít nhất là cất lên tiếng nói vì sự công bằng, mình nghĩ mình sẽ thích bạn đó mãi mãi về sau.
Cũng có lẽ vì việc giữ nhiều thứ chỉ cho bản thân, không chia sẻ với mọi người, không phô diễn toàn bộ con người mình nên mình rất khó thân với người khác. Nhưng một khi đã thân thiết thì mình rất yêu quý họ. Từ khi nhỏ, mình đã quen với việc mình càng thân với người bạn nào, người bạn thân đó đều chuyển đi nơi khác sinh sống, chỉ có mình ở lại đây, ở lại Hà Nội sau hơn 25 năm. Lớp 1, mình thân với 1 bạn này, sau 1 năm học, bạn đó cùng gia đình sinh sống đến địa phương khác. Việc tương tự cũng xảy ra khi mình học lớp 2, lớp 3. Thậm chí, cấp 2, cấp 3, và Đại học, những người bạn thân nhất với mình đều sinh sống ở một nơi khác.
Sau một khoảng thời gian, mình thân thiết hơn với các bạn trong chương trình YSEALI. Ngày cuối cùng ở Mỹ, chúng mình ngồi trò chuyện với nhau. Mình khóc rất nhiều. Mình chưa bao giờ thấy bản thân khóc nhiều và không kìm được như vậy. Mình nhận ra rằng đến khi mình đã quen và thân với mọi người thì cũng là lúc bọn mình chào tạm biệt. Mình tiếc rằng mình đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Đến bây giờ, mình đã suy nghĩ tích cực và chín chắn hơn. Mình nghĩ rằng nếu như chia ly là điều tất yếu, mình sẽ không đặt câu hỏi là tại sao nó lại xảy ra, tại sao lại là mình. Thay vào đó, mình sẽ tự hỏi bản thân rằng làm thế nào để vượt qua nỗi buồn này. Mình cũng nhận ra rằng, dù những người bạn thân nhất với mình lần lượt chia xa, nhưng vẫn sẽ luôn có những người khác sẵn sàng trở thành bạn thân tiếp theo của mình.
“We’re born alone, we live alone, we die alone. Only through our love and friendship can we create the illusion for the moment that we’re not alone.” – Orson Welles
(Tạm dịch: Chúng ta sinh ra đơn độc, sống đơn độc, chết cũng đơn độc. Chỉ có tình yêu và tình bạn mới có thể tạo ra ảo ảnh trong vài khoảnh khắc rằng chúng ta không cô độc.)
Khi mình chia sẻ câu nói trên tại Hanoi Speakers Toastmasters, mình thấy Người đánh gia bài thuyết trình của mình hiểu sai ý của mình. “We die alone” – chúng ta chết cũng đơn độc ở đây không phải bạn sẽ độc thân cả đời đến chết. Mà là kể cả chúng ta có người bạn đời đồng hành yêu thương chúng ta đến thế nào, khi lìa đời, chúng ta cũng sẽ nằm xuống nấm mồ đó một mình, sẽ không ai đi cùng chúng ta.
Mình tự cố gắng giải quyết các vấn đề bản thân mình gặp phải, mình rất ít khi chia sẻ những phần sâu thẳm nhất của bản thân. Người yêu mình thường xuyên nhắc mình khi mình áp lực rằng người đầu tiên mà mình có thể liên hệ khi gặp khó khăn là anh ấy, rằng anh ấy và mình sẽ cùng nhau vượt qua các khó khăn này.
Cảm ơn vì tất cả những điều mà những người bạn, người thân, người yêu mình làm đối với mình. Cảm ơn về những ảo ảnh mọi người tạo ra.
A Mindful Observer.