Mình có nuôi hai em mèo, một em mèo trắng và một em mèo nhị thể. Việc nuôi hai ẻm khá gần nhau khiến mình có sự so sánh dễ dàng và rõ rệt. Trong quá trình này, có nhiều bài học mình học được từ các em và muốn chia sẻ tới các bạn. Một bài viết nhẹ nhàng, mong sẽ giúp bạn cảm nhận được phần nào đó suy nghĩ của mình.
Yêu thương con người tổng thể
Quyển sách “Chuyện con mèo dạy hải âu bay” kể về câu chuyện của một đàn mèo nhận nuôi một con hải âu khi hải âu mẹ chết trước mặt một trong số chúng. Với lời hứa bảo vệ và dạy hải âu con biết bay trước khi chết với chim mẹ, đàn mèo đã nỗ lực rất nhiều. Trong đó có một câu mà mình rất thích:
Chúng ta đã bảo vệ con từ khoảng khắc con mổ lớp vỏ trứng ra đời. Chúng ta đã dành cho con sự chăm sóc mà không hề nghĩ tới việc biến con thành một con mèo. Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu. Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thực sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó. Con là chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay.
– Zorba – Chuyện con mèo dạy hải âu bay
Nguồn ảnh: Sách Nhã Nam
Mình thật ngưỡng mộ “tư duy” cũng như cách yêu thương của Zorba dành cho hải âu con. Nó yêu thương hải âu, với bản thể nó là một con hải âu, chứ không phải một con mèo, và càng không muốn biến hải âu thành một con mèo.
Tuy nhiên, mình không có cách yêu thương người khác được như Zorba. Sau khi em mèo trắng của mình đi mất, mình nhận nuôi em mèo thứ hai. Thật sự chúng rất khác nhau. Nếu em mèo đầu tiên ngoan ngoãn, quấn quýt mình bao nhiêu, thì em mèo thứ hai nghịch ngợm, chảnh bấy nhiêu. Mình cố gắng uốn nắn nó để nó ngoan như em mèo đầu tiên nhưng không được. Mình cũng muốn biến em thứ hai thành em thứ nhất thật đấy, chứ không yêu thương nó vì nó là chính nó được.
Trong chuyến đi leo núi, khi đang chờ xe ở Hà Nội, chị Châm Anh đã từng hỏi mình rằng mình nghĩ có kiếm được người yêu qua chuyến leo núi này không. Mình trả lời không cần suy nghĩ luôn là không. Chị hỏi tại sao nhưng mình chỉ nói là “em chỉ nghĩ là không thôi”.
Tuy nhiên, trong thâm tâm mình, mình nghĩ rằng, mọi người chỉ quan tâm và yêu thích con người nhanh nhẹn, vui vẻ, hoạt bát, hòa động của mình. Chứ chả ai thích khía cạnh khác của mình, một hình ảnh trưởng thành, suy nghĩ quá nhiều và tiêu cực bỏ mịa ra của mình khi về nhà.
Mình thích xem Little Women, bộ phim về những người phụ nữ dám đứng lên làm chủ cuộc sống của bản thân trong xã hội cũ. Trong phim, Jo – cô con gái thứ 2 trong số 4 chị em gái đã từng chia sẻ:
Women, they have minds, and they have souls, as well as just hearts. And they’ve got ambition, and they’ve got talent, as well as just beauty. I’m so sick of people saying that love is just all a woman is fit for.
– Jo March (Phim Little Women)
Tạm dịch:
“Phụ nữ, họ có trí tuệ, họ có tâm hồn thay vì mỗi trái tim. Họ có tham vọng và họ có cả tài năng thay vì mỗi sắc đẹp. Con thấy buồn nôn khi nhiều người cho rằng tình yêu là tất cả những gì phụ nữ mong cầu. Con ghê tởm điều đó.”
Mình cũng ghê tởm đấy. Mọi người đều thích hình ảnh tràn đầy năng lượng, hòa đồng, vui vẻ, nụ cười của mình. Vậy nên mình cảm thấy kiệt sức khi ở bên cạnh ai mà chỉ muốn thấy hình ảnh đó của mình để tiếp thêm cho họ nghị lực trong cuộc sống nhiều mệt mỏi này. Mình cũng ghê tởm khi nhiều người cho rằng con gái không cần học hành cao làm gì, chỉ cần một tấm chồng tốt thôi, hay “phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng”. Tại sao giá trị của bạn lại được định đoạn bằng người khác vậy? Vậy những người không có chồng thì không hề có giá trị gì cho cuộc sống luôn ư?
Yêu thương theo cách người khác muốn được yêu thương
Không những tính cách hai em mèo của mình rất khác nhau, cách thể hiện và cách chúng muốn được yêu thương rất khác.
Nếu em mèo đầu tiên rất thích mình ôm ấp, và mình cũng thế, thì em mèo thứ hai lại không hề thích vậy. Nó sẽ ngọ nguậy và đòi thoát khỏi vòng tay của mình khi mình ôm nó. Nhưng nó lại thể hiện tình cảm một cách chủ động hơn, nó sẽ ngồi vào lòng mình chứ không thích mình bế nó vào lòng, ….
Không những mèo mà thực vật cũng dạy cho mình bài học đó. Mình có nuôi một em cây Hạnh Phúc, nhưng khi nuôi 2 lần chúng đều chết khi mình để ở cạnh bàn học. Ý mình ở đây là sáng nào mình cũng cho ra cửa sổ, tối cho vào bàn học, nhưng nó vẫn chết. Tuy nhiên, khi tránh xa bàn họ, tránh xa cái ánh sáng xanh từ cái máy tính của mình, nó lại phát triển rất tốt khi mình nuôi cây Hạnh Phúc đó lần thứ 3. Vậy nên đôi khi, yêu thương người khác là cho họ quyền chủ động, buông tay, và yêu thương họ theo cách họ muốn được yêu thương.
Không coi ai đó là cả bầu trời
Có lẽ bài học lớn nhất và cũng thấm đẫm nước mắt nhất mình học được từ việc nuôi mèo là không được coi ai đó là cả bầu trời. Em mèo trắng coi mình là cả bầu trời, em ý không hề chơi được với ai, không theo ai, chỉ suốt ngày quẩn bên mình. Vì vậy nên khi mình đi vắng 2 hôm ăn cưới chị gái họ, em ý đã đi mất. Mọi người có thể nói là ‘đi theo tiếng gọi tình yêu’ nhưng mình thì thấy nếu mình mà ở nhà thì em ý đã không đi, tại sao lại chọn đúng lúc như vậy chứ? Mình nghĩ vì em ý coi mình là cả bầu trời, nên khi không có mình, em ý không còn có lý do nào để ở lại nữa.
Mình không biết tương lai thế nào, có thể bây giờ mình thật nông cạn, ấu trĩ, và trẻ con, nhưng mình không muốn bố mẹ coi con cái là cả bầu trời.
Trong bài hát “Ước mơ của mẹ” có câu:
“Mẹ cũng quên dần quên ước mơ của mẹ là gì
– Hứa Kim Tuyền
Mẹ vẫn đang bận lo làm sao có một bữa cơm no
Ngoài kia thế giới bao la rộng lớn
Còn thế giới của mẹ chính là con
Là niềm vui của con là ngôi nhà là gia đình“
Mình không muốn bố mẹ coi mình là thế giới vì khi “thế giới” này không còn nữa bố mẹ sẽ sống thế nào? Mình cũng không muốn bố mẹ chỉ có niềm vui “là ngôi nhà, là gia đình”, mình muốn bố mẹ có sở thích riêng, thú vui riêng, hoạt động xã hội riêng. Bố mẹ không cần lúc nào cũng dành thời gian quan tâm, chăm sóc cho mình, bố mẹ hãy cứ có thú vui tuổi già và hãy cứ tham gia thôi.
Từ phía mình, mình tự nhận mình là một đứa yêu bố mẹ, nhưng mình vẫn yêu lý trí đấy. Mình muốn cho bố mẹ hiểu rằng mình không thể ở mãi cùng bố mẹ được, mình, rồi một ngày nào đó sẽ có cuộc sống riêng. Vì vậy, tại sao lại không tập cho bố mẹ thói quen không có mình 24/7? Đó cũng là lý do mà mặc dù mình làm home-based, mình vẫn lựa chọn không ở cùng bố mẹ mà thuê nhà.
Mình không có ý xúc phạm những người ở cùng với bố mẹ, nhưng mình rất không thích khi họ không coi trọng sự hỗ trợ của bố mẹ trong cuộc sống. Cả ngày chúng ta đi làm, về nhà thì có cơm nước bố mẹ nấu đầy đủ, đó là sự hỗ trợ của bố mẹ, họ cần trân trọng. Và như vậy, cuối tuần hãy dành thời gian dọn nhà cửa phụ bố mẹ đi, một cách bạn thể hiện việc phụ giúp bố mẹ lại và cũng là trách nhiệm của bạn với gia đình. Tuy nhiên, mình không như vậy, mình ở trọ trên Hà Nội, cuối tuần thỉnh thoảng mình về nhà, và mình không làm việc nhà (chắc ngoài rửa bát cho bố mẹ). Mình muốn bố mẹ coi mình là một vị “khách” theo khía cạnh nào đó, vì ngày nó đó, vị “khách” này sẽ đi thôi, nhưng sẽ đi với một trái tim hướng về ngôi nhà đó.
Tái bút
Tái bút này cũng không biết viết gì nữa, chỉ là mình nghĩ rằng bất cứ ai trong cuộc sống này đều sẽ dạy mình điều gì đó, mèo cũng thế.
Vẫn sẽ là một cô nàng yêu mèo, yêu động vật, yêu thiên nhiên.
Bài viết được hoàn thành ngày 19/05/2023. Những suy nghĩ, tư tưởng được truyền đạt trong bài viết có thể được thay đổi theo thời gian.