Hồi mình còn nhỏ, họ hàng nhà mình đều trên trung niên và khỏe mạnh nên mình chưa tham gia đám tang nào mà phải đeo khăn tang, thứ chỉ dành cho con cháu ruột trong nhà. Vì vậy, trong suy nghĩ của một đứa nhóc hồi ấy, được đeo khăn tang với mình là một điều gì đó xa xỉ lắm, khó đạt được lắm. Khi quan sát một đám tang, trong đầu mình đặt ra nhiều câu hỏi: Tại sao có nhiều người khóc lớn ở đám tang lắm, có người không rơi một giọt nước mắt nào. Có phải những người không khóc không hề yêu quý người đã khuất không? Nếu không thì lý do thực sự là gì?
Cùng với thời gian, mình lớn hơn, mình tham gia nhiều đám tang của người thân hơn. Khăn tang không còn là điều gì xa vời với mình, mình không còn thích, không mong muốn nó nữa. Câu hỏi bản thân mình đặt ra cũng được cũng tự được bản thân mình giải đáp khi quan sát bố mẹ và những người xung quanh.
Dù tiếp xúc với nhiều người đến đâu, bố mẹ vẫn là người tốt nhất mình biết. Bố mẹ mình đối xử với người khác rất tử tế, tha thứ cho những người mà mình vẫn còn ghét bỏ. Bố mình hay bảo là chủ yếu là đối xử với nhau như thế nào lúc còn sống, còn lúc mất đi, không còn hối hận gì. Vì vậy, rất ít khi mình thấy bố mẹ mình rơi nước mắt trong đám tang. Từ đó, bố mẹ đem đến cho mình bài học về việc đối xử tử tế với người khác khi còn có thể.
Mình tự nhận là đứa vui vẻ, giống Joy trong phim Inside out (Những mảnh ghép cảm xúc). Mình từng rất ghét phiên bản buồn, ít nói, trầm tính của bản thân (điều mình chỉ thể hiện khi ở một mình hoặc người mình tin tưởng/thoải mái khi mình im lặng).
Khi lớn hơn, mình bao dung hơn với nỗi buồn mình có. Mình hiểu rằng nỗi buồn khiến con người gần nhau hơn. Hôm nay trong đám tang bà nội, mình cảm nhận được mọi người xung quanh. Mình dễ tính hơn khi mọi người nhờ làm những việc đơn giản: quấn khăn tang, … những điều bình thường có thể mình nghĩ là “có thế mà cũng không tự làm được”.
Mình thích bộ phim tình cảm với kết thúc buồn. Trên chuyến xe máy đi Sóc Sơn ngày 06/01, vừa ôm anh, mình vừa tưởng tượng rằng năm nay mình sẽ qua đời. Vì vậy Ông Trời mang anh ấy đến bên mình để giúp mình tận hưởng và trải nghiệm cuộc sống này, những trải nghiệm mà mình chưa từng có trước đây.
Nếu năm nay là năm cuối cùng, mình sống thật trọn vẹn. Và cảm ơn anh ấy đã đến bên đời mình.
Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.
– Hàn Mặc Tử
Mình nghĩ đến đám tang của mình, mình muốn anh Vượng từ Hanoi Speakers Toastmasters đọc điếu văn cho mình. Bằng sự hài hước của anh ấy, mình muốn mọi người nhớ đến mình bằng những kỷ niệm vui, nụ cười. Mình không muốn mọi người buồn và khóc lóc, mình muốn mọi người vui vẻ và tiếp tục sống.
Life is too short to love you in one, I promise to look for you in the next life.
– William Shakespeare.
(Tạm dịch: Cuộc sống này quá ngắn ngủi để yêu em một lần, anh hứa sẽ tiếp tục kiếm tìm em ở kiếp sau.)
Hãy tìm em nhé.
Và đôi bàn tay mình ôm anh chặt hơn …