Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng của năm 3 thời sinh viên, tôi có chuyến đi đến Nghệ An đầu tiên trong cuộc đời.
Vì là sinh viên, và cũng không có khá khẩm gì về tài chính nên là cứ mỗi dịp nghỉ lễ hay nghỉ hè, cả nhóm Đại học chúng tôi là về quê một đứa bạn chơi chứ không có đi du lịch ở những địa điểm nổi tiếng như các bạn khác. Hè này, chúng tôi về Nghệ An – quê một cô bạn học siêu giỏi của tôi. Ở đây, tôi có thời gian reflect lại bản thân sau cả một kì học phấn đấu.
“Giã tràng xe cát biển Đông
Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì!”
– Thành ngữ Việt Nam
Câu nói này cứ mãi quẩn quanh trong đầu tôi khi tôi nghe được từ bạn khi chúng tôi nhìn thấy những con giã tràng đang xe cát trên biển.
“Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì!”
Nó như đang đánh trúng tâm can tôi về những gì tôi đang trải qua. Tôi tự hỏi bản thân: “Liệu những gì tôi đang cố gắng ở hiện tại rồi chả đi đến đâu, liệu rằng tất cả mọi nỗ lực đều trở nên công công cốc, liệu rằng những “nhọc nhằn” đó rồi cũng không đem lại “công cán” gì?
Và nếu một ngày điều đó xảy ra, thì bạn có ước rằng những năm tháng đó bạn đừng cố gắng như thế? Liệu bạn có hối hận vì đã gắng sức?
Nhưng bạn biết gì không? Chúng ta không phải là con giã tràng, chúng ta có “tư duy” để đánh giá lại vấn đề mỗi lần thất bại, để rút ra bài học cho bản thân để lần sau không vấp phải sai lầm đó, hay là làm nó tốt hơn ở những vấn đề tương tự.
Ví dụ như: bạn để cho một em bé liếm một lát chanh. Em bé đó nhăn nhó và nếu bạn cho em bé đó liếm lại chính lát chanh đó, liệu em bé đó có làm?
Đúng vậy, chúng ta có nhận thức và viết suy nghĩ. Vì vậy điều quan trọng chả phải là điều bạn làm có ngu xuẩn hay không, mà là bạn rút ra được điều gì từ nó.
Vì vậy tôi biết được rằng những gì bản thân đang nỗ lực đều có ích, và đừng bỏ cuộc.
Và một nụ cười tươi đang thắm trên môi một cô gái…..