Bài viết dành cho lost souls – tâm hồn lạc lối – với xuất phát điểm bình thường, đôi khi được coi là sinh ra với nhiều đặc ân và quá đỗi may mắn. Mình chỉ muốn nói rằng, mỗi khi bạn nghĩ bạn chỉ có một mình, hãy đọc bài viết này để biết rằng bạn không cô độc, có mình ở đây rồi …
Trước đây, những năm đại học, mình thường biểu lộ cảm xúc của bản thân qua mạng xã hội. Cảm xúc vui, buồn, thậm chí tình trạng ốm đau, … của mình mọi người đều có thể nắm gọn trong tay khi xem story của mình. Giống như bài hát “Bật nhạc lên”:
“Nghe bài hát cũng có thể đoán tâm trạng của em vào ngày hôm nay”.
– HIEUTHUHAI
Mình là người hay diễn tả cảm xúc của bản thân qua lời bài hát. Vì vậy, bạn càng có thể hiểu được cảm xúc của mình thông qua bài hát mình gắn trên story.
Thời gian qua đi, cuộc sống xung quanh luôn không ngừng nhắc nhở những người bình thường như mình sinh ra may mắn như thế nào. Ví dụ như trong bài hát Nấu ăn cho em, Rapper Đen Vâu khi nhìn thấy các em nhỏ vùng cao với nhiều khó khăn trong cuộc sống, trong hành trình đi tìm con chữ, đã thấy bản thân sinh ra qua may mắn:
“Mấy đứa trẻ đi lên trường, đội trên đầu là đoá mây trắng (trắng)
– Nấu ăn cho em (Đen Vâu).
Chân đạp lên mặt trời, môi thì cười và má hây nắng (nắng)
Những nụ cười làm cho lòng đang bộn bề bỗng hoá ngay ngắn
Lên trên này thấy các em, anh mới thấy mình quá may mắn”.
Không chỉ qua những bài hát, tác phẩm văn học, người người xung quanh cũng nhắc nhở mình sinh ra với nhiều thuận lợi. Mình sinh ra trong gia đình hạnh phúc, bố mẹ yêu thương nhau, kinh tế gia đình khá giả, đủ tài chính để khiến mình thấy thiếu thốn điều gì, nhà mình ở Hà Nội nên mình có thể vác xe máy phi về với bố mẹ lúc nào cũng được, bố mẹ không gây áp lực cho mình khi nào … Với những đặc ân được mặc định trong người, mình chỉ cần nói một câu là mình không ổn, mình sẽ bị nói ngay là không hiểu tại sao stress, như tôi đây này, và sau đó là một chuỗi sự kiện nối tiếp về sự khó khăn mà họ đã trải qua ….. Mình cứ thế lớn lên với suy nghĩ mình may mắn hơn quá nhiều người, mình không được phép cảm thấy buồn, tiêu cực vì còn đầy người ngoài kia không có xuất phát điểm như mình.
Lớn hơn một chút, mình học và biết cách che dấu cảm xúc của bản thân. Mình đã từng nói với em cùng phòng rằng dù một ngày tệ đến mức nào, cũng phải để mọi người nghĩ cuộc sống mình tốt vlz ra.
Trong tuần vừa rồi, tin tức chú Matthew Perry (được biết đến nhiều nhất với vai diễn Chandler Bing trong sitcom Friends) qua đời làm mình có nhiều suy nghĩ. Tại sao một diễn viên nổi tiếng toàn cầu, dường như có mọi thứ trong tay, lại tìm thấy qua đời một cách cô đơn như vậy?
Mình xem phim Bojack Horseman, mình có cảm nhận và hiểu được phần nào cuộc sống của chú trong đó. Chú có nhiều đặc điểm giống Bojack, diễn viên sitcom nổi tiếng toàn cầu, dường như kinh tế không còn là vấn đề khiến họ lo lắng, … đặc biệt, họ đều có cuốn sách hồi ký – Điều khiến tất cả mọi người đều biết hết về cuộc sống của họ. Đi đến mọi nơi, hẹn hò với mọi người đều biết tất cả những điều họ làm là gì. Mình thấy những người nổi tiếng, dường như có tất cả mọi thứ, nhưng lại không biết ai thật lòng với mình.
Mình rất thích bộ phim “13 reasons why” -13 lý do tại sao. Bộ phim nói về việc cô gái nữ sinh cấp 3 tự tử trong phòng tắm trong căn nhà của cô, và ghi âm lại 13 lý do cũng như là 13 người trực tiếp liên quan đến cái c.h.ế.t của cô. Lý do cuối cùng khiến lý do cô gái tự tử, còn tệ hơn cả lý do cô bị c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p, đó là người tư vấn tâm lý ở trường, người duy nhất cô kể vấn đề của mình, người duy nhất cô tìm kiếm sự giúp đỡ, lại không hề bận tâm.
Mỗi người có câu chuyện riêng
Theo Tháp nhu cầu của Maslow, nhu cầu của con người có 5 mức nhu cầu và được sắp xếp từ dưới lên trên như sau (từ nhu cầu cơ bản đến nhu cầu cao).
Theo như hình ảnh trên, những nhu cầu cơ bản thường dễ dàng được nhìn nhận. Ví dụ như: nhu cầu sinh lý (được ăn uống, có nơi ngủ nghỉ), nhu cầu an toàn (có nhà, có kinh tế, ..). Cũng vì lý do những nhu cầu này dễ dàng được nhận thấy, vậy nên, những người “bình thường” như mình sẽ được coi là may mắn hơn nhiều người. Mình tự hỏi rằng: nếu những nhu cầu cơ bản chưa được đáp ứng (không đủ thức ăn sống qua ngày) vậy thì con người có nhu cầu để thể hiện bản thân, khẳng định năng lực của mình không? Vậy thì những người “bình thường”, đang ở lưng chừng, khao khát muốn vươn lên làm chủ cuộc sống như mình liệu có thực sự may mắn?
Sau khi đối chiếu lại tháp nhu cầu này, mình hiểu tại sao bộ phim “The pursuit of Happiness” – Mưu cầu hạnh phúc lại nổi tiếng như vậy. Vì đạo diễn đã khéo léo xây dựng câu chuyện về một nhân vật Chris Gardner vật lộn với cả 5 nhu cầu cùng lúc: anh vô gia cư (nhu cầu sinh lý và an toàn chưa được đảm bảo), đường ai nấy đi với vợ (nhu cầu mối quan hệ, tình cảm chưa được đảm bảo), không nhận được sự tôn trọng từ bảo mẫu của con (nhu cầu được kính trọng không được bảo đảm), nhu cầu thể hiện bản thân của anh cao, vì anh tin mình có năng lực, con anh cũng tin điều đó, và đây là cứu cánh duy nhất trong cuộc đời anh.
Đó là đối với những người không có gì trong tay, họ dường như không có gì để mất, vậy thì những người “nắm cả thiên hạ” thì sao?
“Có hai bi kịch trong cuộc đời này: Một là không đạt được điều mình muốn, hai là đạt được nó!”
– Cafebiz
Họ dường như có tất cả mọi thứ, tiền bạc, nhà cửa, mối quan hệ, có địa vị, danh tiếng. Khi đạt được đến mức độ đó thì sao nhỉ? Mình cũng không chắc nữa, mình vẫn là một quả “xoài non”, cần nhiều trải nghiệm hơn.
Mình rất vui khi chị Chi Nguyễn, The Present Writer, từng có podcast về việc “Chuyện gì xảy ra sau khi ước mơ thành sự thật” để hỗ trợ những người thành đạt, người hiện thực hóa được ước mơ cả đời của họ bớt cảm thấy mông lung.
Thành thật với cảm xúc của bản thân
Theo thời gian, mình học cách thành thật với cảm xúc của bản thân. Mình chả vờ cảm thấy tích cực, nó cũng là một sự tiêu cực rồi. Mình hiểu rằng cảm xúc không có gì là tích cực và tiêu cực. Nó là điều cần thiết và nó là thứ khiến chúng ta là con người nhất. Nếu niềm vui khiến mọi người thích ở bên bạn, thì nỗi buồn gắn kết bạn với mọi người xung quanh.
Tuy nhiên, khác với lúc trước, mình lựa chọn 1 số người nhất định để chia sẻ cảm xúc của mình. Mình không quan tâm đến chuyện người khác, mình chả theo dõi story của ai, nếu bạn thấy mình không bao giờ tương tác bài viết của bạn, lý do rất có thể là mình unfollow bạn từ lâu rồi. Nếu bạn tiêu cực trên mạng xã hội, mình cũng sẽ unfollow bạn, nếu bạn quá tích cực, mình cũng không xem, vì mình dằn vặt bản thân vì mình thật là tiêu cực. Dần lớn, mình không chia sẻ điều gì, viết là một người bạn duy nhất khiến mình cảm thấy suy nghĩ của mình mạch lạc, mình vui hơn khi có ai đó chia sẻ.
Tái bút
Hôm nay là Halloween, mọi người vẫn rất vui vẻ, không biết có ai hoá trang thành chú Matthew Perry không. Halloween vẫn diễn ra vui vẻ bình thường, một ngày vẫn trôi qua bình thường, chỉ có một người ra đi mãi mãi.
Khi làm việc tại Crestcom, mình học nhiều điều về đạo đức. Trong một lần chia sẻ, cấp trên của mình có kể câu chuyện cá nhân. Vào một ngày, Sếp mình nhận được một cuộc gọi từ một người bạn không liên lạc cách đây 20 năm. Lúc nhấc máy lên, chị ý bảo là sau ngần ấy năm, không biết liên lạc Sếp mình có nghe không. Chị tâm sự biến cố chị gặp phải. Sếp mình bảo là lúc đó, điều chị ý cần nhất là có người lắng nghe, và hai chị hẹn gặp nhau luôn. Trải nghiệm của mình cũng vậy, sếp mình là người giơ tay ra tóm lấy mình khi mình bị khủng hoảng căn tính. Mình sẽ giơ tay ra với bạn. Nắm lấy tay mình nhé. Có mình ở đây rồi … Nếu bất cứ khi nào you need someone to listen, đặc biệt có ý định hurting yourself, đừng quên rằng có mình ở đây rồi …
Mình vẫn luôn ở đây …
iu bạn 3000 <3