Well, nói sao nhỉ?
Kỷ niệm của anh trong em nó rất khác so với mọi người xung quanh. Em tin là thế.
Em cùng anh tham gia câu lạc bộ diễn thuyết & lãnh đạo Hanoi Speakers Toastmasters vào khoảng tháng 11. Em vào trước anh, và khi anh tham gia, cảm nhận đầu tiên của em về anh là …. chả có gì đặc biệt.
Sau khi đã tham gia lâu hơn 1 chút, em thấy anh là một người cực kỳ hiếu thắng. Anh muốn thắng & dành giải ở mọi cuộc thi. Đó cũng là lý do anh được rất nhiều người vote giải “most competitive award”. Lúc anh nhận cái giải đó, mặt anh buồn cười không chịu được.
Đó, ấn tượng của em với anh nó chả có gì tốt đẹp thế đó.
Và rồi những ngày gần Tết năm ngoái, năm Canh Tý 2020, hoa đào do nhà em trồng có bị nở trước dịp Tết nhiều, nên phải bán giá thấp. Em có đăng vào story của em mời mọi người mua. Và rồi anh đã reply story của em. Em cũng bất ngờ lắm chứ. Anh hỏi mua, nhưng em nói chỉ bán ở Thường Tín thôi.
Anh hỏi rằng tại sao bán giá thấp thế thì em nói là hoa đào bị nở trước nhiều quá nên phải bán vậy. Em cũng nghĩ câu chuyện nó chỉ đến đó thôi, nhưng nào ngờ, 1 lúc sau, anh có gửi cho em link những phương pháp giúp hoa đào nở đúng vụ. Anh hướng dẫn em kỹ và bảo bố em năm sau làm như thế nhé.
Đó cũng là cái kỷ niệm mà làm em thay đổi suy nghĩ về anh, anh tốt bụng hơn nhiều so với cái vẻ ngoài “hiếu thắng” đó. Vì vậy nên mọi người nhớ anh về những kỷ niệm thật khác, nhưng em lại nhớ anh mỗi khi Tết đến và mỗi khi nhìn thấy hoa đào.
Và anh biết gì không, năm nay hoa đào nhà em nở đúng vụ nè, bố em cũng bán hết ruộng hoa đào luôn.
Cảm ơn anh tui nhiều nha, năm sau là em 23 tuổi – bằng tuổi anh rồi nè. Em sẽ cố gắng làm những thứ mà để sau này em không hối tiếc vì không làm. Anh cứ mãi là chàng trai tuổi 23 như thế nhé.