Có những ngày thật sự bản thân áp lực đến mức vừa ngồi trước máy tính vừa khóc được. Khi đang call với bạn mà nước mắt bạn rơi xuống nhưng cố gắng không để mọi người biết.
Và khi đang trong cái cuộc khủng hoảng đấy thì bản thân biết được tin sét đánh đang tai được viết bằng tiếng anh. Tôi không biết tôi đã căng mắt và đọc đi đọc lại bao nhiêu lần với chỉ 1 cái câu duy nhất đó.
Một bông bồ công anh chỉ mới 23 tuổi đã hoà vào gió và cuốn lên nền trời xanh thẳm.
Ở Hanoi Speakers Toastmasters, tôi đã gặp bông bồ công anh đó, một trong những người tôi coi là anh chị trong câu lạc bộ. Tôi vẫn thường kể với bạn về những anh chị siêu giỏi ở đó thì trong đầu tôi, những người tôi đang nghĩ tới, trong đó có anh.
Có những điều vui nho nhỏ giữa 2 anh em mình em vẫn sẽ mãi nhớ về: người phần thức ăn cho em khi thi Master Chief khi em đang rửa bát, người rep story khi em đi bán hoa đào và lên google search và gửi cho em cách để giúp bố em làm cho hoa đào nở đúng lúc Tết, người có những biểu cảm gương mặt thật ngố tàu khiến em và tất cả anh chị cười điên đảo, người luôn muốn giúp đỡ người khác: khi cả club ăn uống nho nhỏ, còn đồ ăn chưa biết xử lý thế nào thì anh đã nói đến việc đi quyên góp, người đã kêu gọi mọi người ủng hộ tiền để mua quần áo bảo hộ cho các bác sĩ trong đợi dịch vừa qua, người mà sẽ mang đến clb 1 chiếc bánh mì để ăn chống đói, người mà sẽ xin feedback của chị Jen về bài speech của mình, người mà mọi người hay nhận xét là đi đi lại lại trên sân khấu làm khán giả khó tập trung, người mà bảo em không cần đóng tiền mua thức ăn cho team vì biết em vẫn là sinh viên, người mà rủ em đi chạy mà em phớt lờ đi mà chưa kịp xin lỗi, người mà….
Người mà em thật quý mến.
Hôm qua mọi người đi ăn kem và khi đó em nghĩ rằng nếu anh ở đó, chắc chắn anh sẽ đi cùng mọi người và biết đâu anh sẽ là người xếp hàng mua cho tất cả mọi người.
Hôm nay, em xem lại video về bài speech ‘Life is a fight’ của anh, em mới xem được có mấy giây và em đã tắt máy tính đi luôn và không muốn xem nữa. Em không muốn nhìn thấy cái điệu bộ đi đi lại lại trên sân khấu của anh.
Nhưng em chắc chắn là em sẽ xem lại video đó, nhưng không phải thời gian này.
Hôm nay em ngước lên trời, bầu trời thật xanh hơn khi đã có anh.
Em cũng rất muốn thấy những tia nắng ấm áp hơn nếu như anh cười rạng rỡ khi ở đó.
Hãy cười thật tươi như anh đã từng và luôn dõi theo mọi người nhé anh!