“Alo em gọi xe tới bến xe Nước Ngầm đúng không nhỉ?”
“Vâng ạ!”
“Em đang ở ABCD toà nhà nào nhỉ?”
Em đang ở toà A ạ”
“Ok, em chờ anh chút nhé!”
“Vâng ạ”
Đó là cuộc đối thoại ngắn trước khi anh Bee chở tui đi trên “đồ kiếm cơm” của anh. 7h sáng, con đường nung núc người khiến tôi khó chịu vì mùi khói xe vì không được đội mũ bảo hiểm quen thuộc – chiếc mũ đỏ chói loá che hết toàn bộ mặt của tôi giúp tôi tránh khói bụi.
“Em về quê à?” Giọng nói đủ gần gũi của anh khiến tôi cảm thấy thoải mái – Nó không phải kiểu “cua” nhau, cũng không phải chỉ vì lịch sự.
“Em không ạ, em ra đấy đưa đồ cho bạn ạ”
“Thế à?”
“Vâng, đi tầm này tắc đường ghê”
Và rồi thêm một vài câu nữa trước khi bên tai chỉ còn văng vẳng thấy tiếng còi xe và khoảng cách giữa 2 con người xa lạ. Tôi muốn tiết kiệm thời gian trên xe, và cũng muốn quên đi cảm giác khó chịu từ đường phố – những người hối hả tranh nhau từng mét vuông vì cách đi đường “điền vào chỗ trống” của đa số người dân Việt Nam. Tôi giở điện thoại ra, ngồi đọc lại form đăng ký Chevening Vietnam Career Mentoring, đọc từng câu hỏi rồi kết thúc bằng một âm tắt điện thoại để suy nghĩ về từng câu mình sẽ trả lời như thế nào. Rồi tôi thấy anh kĩ hơn, anh còn trẻ và tôi nghĩ là khoảng 25 tuổi. Chiếc xe của anh đi mượt và nhẹ chứ không ì ạch như chiếc xe của tôi. Cách đi của anh khiến tôi cảm thấy trách nhiệm anh tự nhận thức được khi đang “mang trên vai” mạng sống, là cuộc đời từ người khác. Trông anh rất nhanh nhẹn và toát lên vẻ xông xáo, dám xả thân vì nhiều việc.
“Đây là việc làm part-time hay full-time của anh ạ?” Tôi – một con bé luôn nghĩ kỹ trước khi nói. “À không, phải hỏi là đây là việc toàn thời gian hay là việc bán thời gian của anh”. “À không, phải hỏi đây là việc làm thêm hay nghề của anh” nhưng rồi tôi quyết định không hỏi nữa. Có thể là vì cả 2 im lặng quá lâu nên mở lời lại thật khó, có thể là vì tôi chả hề biết gì về anh về không nên hỏi các câu quá cá nhân. Hoặc cũng có thể lúc đó tôi nghĩ đôi khi cuộc trò chuyện lắng lại không phải vì hết chuyện để nói, chỉ là vì đôi bên cho nhau khoảng thời gian riêng để trân trọng sự gặp gỡ, sự tồn tại, hiện diện của nhau và cũng là cho đôi bên thời gian suy nghĩ về cuộc đời mình, về những chuyện đã trải qua, về những thứ muốn làm trong tương lai, và cả bộn bề của hiện tại.
“Đến nơi rồi nhé em, bến xe Nước Ngầm nhé” câu nói xua đi những suy nghĩ trong đầu tôi, kéo tôi lại với thực tại. Tôi xuống xe, số tiền là 43k mà tôi thấy chả hề xứng đáng với khói bụi, còi xe, chật chội trên đường mà anh trải qua, chả hề xứng đáng với công sức, thời gian, sắc xuân phơi phới của anh dành cho công việc này. Nhưng tôi chả thể nói câu “em tặng anh 50k nhé” vì tôi nghĩ anh sẽ không lấy, hoặc cũng bởi vì tôi chả hề có gì nhiều hơn anh.
Trong thâm tâm tôi mong đây là công việc part-time của anh, anh chỉ là đang làm việc công việc tạm thời này để nuôi dưỡng ước mơ lớn hơn – nghề nghiệp mà trân trọng sự cẩn thận, chu đáo của anh chứ không phải thực tại đầy những người chậm trễ bắt anh phải chờ đợi và anh phải phụ thuộc vào họ.
Dù vậy nếu như đây là công việc của anh, tôi mong anh sẽ luôn tận hưởng từng giây phút vui vẻ với cảm giác tự do tự tại mà việc đi xe máy mang lại, cảm giác tự mình điều khiển cuộc đời mình sau những lần bị “bùng”, phải chờ đợi, phải phụ thuộc.
“Cháu ơi đi đâu thế? Chú chở” tiếng chú xe ôm 50 tuổi ở Bến Xe Nước Ngầm vang lên với nét mặt tươi tắn với giọng nói gần gũi với chiếc xe máy đã bớt mượt và ì ạch đi nhiều….