Gia đình mình thuộc gia đình bình thường, tương đối khá giả, nhưng không dư giả để mình được đi du lịch, thăm thú nhiều nơi (mình rất yêu gia đình mình và mình không hề có vấn đề gì về việc đó). Đôi khi mình nghĩ cũng thấy buồn cười, vì người yêu mình, anh chàng Anh Quốc, lại là người giới thiệu cho mình về danh lam thắng cảnh ở Việt Nam. Tuy không được học hỏi qua trải nghiệm thực tế, mình học qua trải nghiệm “ăn trộm” được từ các nhà thông thái thông qua các cuốn sách mình đọc. Mình nhớ hồi năm nhất đại học, chị mình chở mình trên xe máy tới trường, để tiết kiệm thời gian đi hơn 20km, mình mở sách ra đọc. Khi đứng chờ đèn đỏ, có một chú cũng đỗ xe, chú giơ ngón cái ra và ngoái đầu sang nhìn mình. Mình biết được rằng chú ủng hộ việc đó và cổ vũ mình tiếp tục việc khai mở tri thức thông qua việc đọc sách này.
Lớn lên, mình muốn chứng kiến thế giới thông qua đôi mắt to được thừa hưởng từ bố của mình. Mình ôm ước mơ đó cho riêng mình, vì mình biết rằng nếu chia sẻ nó ra, mọi người xung quanh sẽ khuyên mình sống thực tế lên, nó quá xa vời, nó nằm ngoài khả năng của mình. Những người đó, tiếc thay, đôi khi lại là những người thân thuộc và gần gũi với bạn nhất (mình vẫn sinh ra ở Châu Á mà :)). Vì vậy, mình lớn lên, mình quen với việc giữ mọi dự định tương lai cho bản thân mình.
“Work hard in silence, let your success be your noise.”
– Frank Ocean
(Tạm dịch: “Làm việc cần mẫn trong im lặng và hãy để thành công lên tiếng”.)
Vào những năm cuối cấp 2, từ trường cấp 2 của xã, mình muốn học trường cấp 3 của huyện. Khi nhận được tin trúng tuyển vào trường, các bạn cùng trang lứa vui mừng, còn mình thì thấy …. bình thường. Vì mục tiêu của mình không phải là trở thành học sinh của trường, mà là được vào lớp A1 – lớp tốt nhất của trường (dù cuối cùng mình được vào lớp A2 – đứng thứ 2). Và tất nhiên, mình giữ dự định, kế hoạch trong tương lai đó cho riêng mình. Đôi khi, mình cũng tự nhận là “sói đơn độc”, mình đã quen làm mọi thứ một mình, nên giai đoạn đầu của mối quan hệ, người yêu mình cảm thấy mình giấu anh ấy điều gì đó. Nghĩ ra thì cũng đúng, mình giữ ước mơ trong công việc cho riêng mình. Nhưng sau khi trao đổi thẳng thắn, mình biết anh ấy cảm thấy như vậy, nên mình chia sẻ nhiều dự định mình muốn làm hơn, vì mình biết anh ấy sẽ cổ vũ mà không đánh giá ước mơ của mình.
Chị mình từng nói rằng nếu chị kiếm được nhiều tiền hơn thì có thể Lương đi được nhiều chỗ hơn rồi. Câu nói đó chạm đến trái tim mình rất nhiều. Mình tự nhủ với bản thân là một ngày không xa, mình sẽ được tận mắt ngắm nhìn thế giới này bao la thế nào.
Cuối cùng, mình cũng đã đến được đây, Xứ sở cờ hoa – một đất nước xa xôi cách mình cả nửa vòng Trái Đất. Đến được Hoa Kỳ, cũng là nhờ rất nhiều anh chị tin tưởng vào mình, tin tưởng vào giấc mơ của mình (dù mình đôi khi cũng nghi ngờ năng lực của bản thân lắm), và tất nhiên, cũng nhờ vào sự bền bỉ, không bỏ cuộc của bản thân.
Giấc mơ nào cũng phi thực tế cho đến khi nó thành thực tế. Mình chúc bạn cố gắng, bền bỉ, và một chút may mắn để “lê lết” đến cột mốc tiếp theo của bạn nhé.
iu bạn 3000 <3