Sóc Sơn là địa điểm đầu tiên mình cùng người yêu đi chơi xa. Tuy nhiên, vào lần thứ 3 đi chơi tại đây, mình có một chút chủ quan khi đi bơi ở Hồ Hàm Lợn nên mình suýt bị đuối nước hôm đó. Việc này khiến mình nhận ra nhiều thứ.
1. Quý trọng những người ở bên cạnh mình khó khăn.
Hôm đó, khi đang bơi lại vào bờ, mình chủ quan khi nghĩ là càng vào bờ đáy càng cao, mình sẽ chạm chân và đứng lên được dễ dàng. Tuy nhiên, mình bơi về hướng bờ mà có phần đáy rất sâu. Vì vậy, mình không chạm chân được xuống đáy và lúc đó mình sắp hết hơi rồi. Trong cơn luống cuống, mình không còn biết hướng nào là bờ nữa. Mình chỉ kịp nhún đầu lên khỏi mặt nước để kêu tên người yêu mình. Khi chìm lại xuống mặt nước, mình vùng vẫy và mong Gavin hoặc ai đó gần đấy cứu mình.
Tay chân loạng choạng trong cơn hoảng hốt, mình nhận ra Buck bơi đến bên cạnh người mình. Mình sải tay ngang qua thân Buck và đẩy người lên được. Buck hướng thân thể nó và bơi về hướng bên trái mình, khi đó mình biết hướng đó là hướng mình cần dùng những hơi thở cuối cùng để hướng về.
Cuối cùng mình chộp được vào bờ, mình lê lết ngồi lên đó. Điều đầu tiên mình nhìn thấy là có nhiều người ở đó. Ánh mắt họ hướng về mình, nhưng không hề bận tâm. Họ không biết rằng, có một người suýt bị đuối nước ngay trước mắt họ.
Sau đó, mình hiểu được lý do tại sao chó lại được yêu quý như vậy. Nó ở bên con người và có có thể hi sinh cả bản thân để cứu chủ nhân.
Sau khi lên bờ, mình kể lại sự việc. Người yêu mình dỗ dành mình khi mình vừa kể vừa khóc khi quá hoảng sợ. Mình, anh ấy và Buck ôm nhau. Mình biết là đây là 2 người mà mình cần quý trọng.
2. Cuộc sống quá ngắn ngủi để bận tâm về những điều không đáng.
Chúng ta, đôi khi đối xử rất nhẹ nhàng với người lạ, nhưng lại chấp nhặt với những người chúng ta yêu quý và gần gũi nhất. Có thể, trong vô thức, chúng ta nghĩ mình còn nhiều thời gian bên cạnh họ, quen với việc có họ bên cạnh hay nghĩ rằng họ sẽ mãi ở bên mình.
Sau khi suýt bị đuối nước, mình nghĩ rằng mình nên trân trọng những người mình yêu quý nhiều hơn nữa. Vì mình và cả họ có thể rời xa thế giới này bất cứ lúc nào.
Hiện tại, mình biết ơn vì bên cạnh mình có Gavin và Buck, hai người đến bên mình khiến mình vui vẻ hơn rất nhiều so với khi mình sống độc thân. Mình biết ơn rằng bố mẹ mình, chị gái, anh rể và cháu mình vẫn sống khoẻ mạnh.
Từ lúc đó trở đi, khi người mình yêu quý làm điều gì khiến mình khó chịu mình sẽ đặt ra 3 câu hỏi cho bản thân:
- Việc này có ảnh hưởng đến tính mạng của mình và họ không?
- Việc này có phải việc lặp lại nhiều lần không? Nó có khiến mình khó chịu đến tận năm sau không?
- Với người lạ mình có khó khăn với họ như vậy không? Nếu không, tại sao mình dễ tính với người ngoài, nhưng khó tính với người mình yêu thương?
Nếu các câu trả lời đều là không, mình cứ để nó qua. Vì việc đó là việc nhỏ, không hay lặp lại và nó không đáng để mình bận tâm, không đáng để mình xích mích với người mình yêu thương.
Tái bút
Đây đúng là một trải nghiệm đáng nhớ với mình. Còn bạn thì sao? Chuyến đi nào khiến bạn ghi nhớ nhiều nhất? Kể cho mình nhé.
A Mindful Observer.