05/03/2020
Tôi đã từng đặt câu hỏi cho một người bạn nam cấp 3 rằng “con trai nếu không khóc thì thường làm gì khi buồn?”
Câu trả lời cũng giống như tôi tưởng tượng trong đầu, suy nghĩ đến tương lai, hiện tại và quá khứ; xem xét lại những gì mình đã làm được, chưa làm được. Nó cũng thật giống như tôi, tôi không thể khóc được nổi mỗi khi bất lực, có chuyện buồn hay thất vọng về bản thân. Thật giống một thằng con trai ngu ngốc và thất bại.
Nhưng rồi tôi đã khóc được, đã khóc được thật to, tôi khóc lên thành tiếng với bao cảm xúc chôn chặt ngay ngày hôm sau đó, khi mà chắc chắn là tôi đã làm vụt mất cơ hội trở thành thực tập sinh ở văn phòng Đại Sứ Quán. Rằng tôi đã đi hỏi han về bảng điểm như thế nào, xin chuyển điểm, gặp thầy hiệu trưởng, bị cô giáo vụ mắng té tát ra sao. Rằng tôi đã từ bỏ không đăng kí tín chỉ để ra trường muộn so với tụi bạn. Rằng tôi đã thề với bản thân mình rằng nếu tôi được nhận làm intern, tôi sẽ đi mua một chiếc áo mới. Rằng tôi sẽ ra thăm thầy Dũng rằng tôi xin lỗi đã làm thầy thất vọng thế nào, truyền cảm hứng cho các em học sinh thế nào, làm bố mẹ tự hào ra sao
Và rồi tôi đã biết khóc vì khao khát một điều gì đó không thành là như thế nào….
Và rồi tôi vỡ vụn…..