Cũng đã lâu mình không viết những bài viết tùy hứng, vì mình học được cách kiểm soát nó để có những bài viết sâu và chất lượng. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, thử xem cảm hứng dẫn mình đi đâu nhé.
Đang trong những ngày cuối năm 2024, năm mình còn được sống với “cái mác” tuổi 25. Có lẽ thời gian sau sinh nhật tuổi 25 trôi qua nhanh hơn bao giờ hết. Mình cũng không hiểu tại sao. Có thể là do đi làm, thời gian không linh hoạt như trước nên cả ngày cũng quanh quẩn đi làm rồi về nhà. Cũng có thể do có nhiều điều muốn níu giữ, nên muốn níu giữ cả thời gian. Cũng có thể có nhiều hoài bão chưa thực hiện được mà 1 ngày đã trôi qua lúc nào không hay. Mình cũng chưa rõ câu trả lời.
Mình càng ngày càng ít bạn hơn. Có thể vì lớn hơn, mình biết rằng có nhiều bạn chưa hẳn đã là điều tốt. Nhiều người bạn lấy đi năng lượng của mình rất nhiều. Trước đây, một trong số những người bạn của mình từng nói rằng: mình là người mà bạn ý tìm đến để chia sẻ. Nhưng mỗi khi vui, bạn ý tìm đến người khác để sẻ chia. Mình cảm thấy mình như một cái túi, nhưng tiếc là túi này không như túi thần kỳ của Doraemon – không đáy – để có thể chất chứa toàn bộ nỗi buồn của mọi người. Mình có đủ nỗi buồn rồi, mình không gánh nổi nỗi buồn của người khác nữa. Cũng có thể vì mình tập trung vào chất lượng của các mối quan hệ hơn thay vì là số lượng mà mình có. Vì vậy mình muốn dành thời gian cho những người mình yêu thương hơn. Đồng nghĩa với vậy, mình không muốn tiếp xúc, đụng chạm, sân si đến chuyện của người khác, kể cả người mình không thích. Mình không muốn là vai phản diện trong câu chuyện của ai đó, mình chỉ muốn là vai quần chúng không ai để ý tới trong câu chuyện của họ thôi.
Khi trưởng thành hơn, mình cũng thấy sự thay đổi của bố mẹ. Vì là con út nên từ nhỏ bố mẹ dành tất cả sự chú tâm cho mình. Khi mình ở trọ riêng, bố mình gọi điện video call cho mình 2 tuần/lần, dù cuối tuần nào mình cũng về thăm bố mẹ. Có tuần bố mình gọi 3 lần, mình bực và nói rằng bố gọi nhiều quá. Tuy nhiên, kể từ khi chị gái mình có em bé, sự chú tâm đó được chia sẻ bớt cho các cháu. Mình cũng vui hơn khi bố mẹ có niềm vui khác, sự chú tâm khác để không còn thời gian cảm nhận về sự thiếu vắng của mình ở nhà.
Tuổi 25 mình cũng suy nghĩ nhiều hơn về chuyện về già, khi mình không còn nhiều sức khỏe. Mình nói với người yêu mình rằng mình muốn rời khỏi thế giới này trước anh ấy, để mình không phải chịu đựng sự tổn thương về mặt tinh thần nếu anh ấy ra đi trước mình. Còn về thể chất, nếu mình quá yếu và không thể tự làm những thứ như vệ sinh cá nhân, mình muốn ra đi vào lúc đó. Tuổi già lấy đi cuộc sống của mình, mình không muốn lấy đi cuộc sống của người mình yêu thương khi phải dành hàng giờ chăm sóc mình. Không phải bệnh tật giết mình, mà tâm chí mình sẽ giày xéo và giết mình từ bên trong.
Bài biết tuỳ hứng về tâm sự của người trưởng thành này đến đây thôi, cảm ơn bạn đã đọc nha.
A Mindful Observer – Lương Phùng.